CỐ NHẠC SỸ TRỊNH CÔNG SƠN Posts by : STEVE THAI

Chúng ta vừa mất đi thêm một tài năng lớn nữa về âm nhạc: đó là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Ông mất tại Sàigòn. Hẳn quý vị và các bạn, cũng như chúng tôi, đã nghe quá nhiều về Trịnh Công Sơn. Báo chí trong nước, báo chí ngoài nước, các đài truyền thanh, truyền hình, không ngớt nhắc tới tên ông. Phải nói, Trịnh Công Sơn là một hiện tượng của âm nhạc Việt Nam. Trước ông chưa có ai. Sau ông, e cũng khó có một người thứ hai, có được cái tài năng như ông. Người ta gọi ông là thiên tài. Thậm chí có người coi ông là hiền triết nữa. Vậy thì chúng ta còn gì để nói về Trịnh Công Sơn nữa? Trịnh Công Sơn có một sức sáng tác phong phú.

 Ông nhậy cảm với tất cả những vì xảy ra trong cuộc sống, từ xã hội, chính trị đến tâm linh. Số lượng tác phẩm của ông ít người bì kịp. Nguyễn Xuân Khoát, qua lơ viết nhạc dễ như lấy đồ trong túi ra". Phạm Duy còn phải kêu lên ông phát ghen với Trịnh Công Sơn. Hẳn, Trịnh Công Sơn biết rõ hơn ai hết, trong những lời ấy có bao nhiêu phần sự thật. Nhưng ngần ấy thôi, cũng đã đủ chứng tỏ, ông đã đạt tới sự nể nang của những đỉnh cao nhất của âm nhạc Việt Nam rồi. Nói chung, Trịnh Công Sơn là người viết ca khúc thuần túy. Và, đã gọi là ca khúc thì dù dài, ngắn, nói đến điều gì chăng nữa, cũng chỉ gồm hai phần: phần nhạc và phần lời ca. Về phần nhạc, Trịnh Công Sơn viết nhạc rất giản dị. Tài hoa của ông cũng nằm trong sự giản dị này. Ngay cả những quãng cách khó hát, cũng ít khi nào ông dùng đến. Nhạc của ông tuôn chảy nhẹ nhàng như một dòng suối.

Hình như Trịnh Công Sơn nghe thấy nhạc ở khắp mọi nơi, nhìn thấy thơ ở khắp mọi chốn. Bằng ngôn ngữ, ông có thể mê hoặc người nghe đến độ người ta không biết ông nói thật hay không thật nữa: Ta thấy em đang ngồi khóc Khi rừng về nhiều mây Rừng thu đã khép Em hãy ra đi Đôi khi ông có thể làm cho người ta choáng váng chỉ vì một hình ảnh cũ kỹ: Trăng muôn đời thiếu nợ sông không nhớ ra Tóm lại, sự đóng góp của Trịnh Công Sơn đã làm cho nền âm nhạc Việt Nam giàu có hơn nhiều. Tình ca của ông là một kho tàng đối với tuổi trẻ, những người yêu nhau có thêm nhiều điều để nói với nhau. Nhờ ông, nhiều người nhìn thấy thêm nhiều vẻ đẹp chung quanh đời sống, từ lâu, người ta không thấy. TG: Nguyễn Đình Toàn Cũng nhờ ông, người ta tin chắc rằng, đất trời của chúng ta dù có trải qua bao nhiêu đắng cay, vẫn tràn đầy âm nhạc, nếu người ta biết lắng nghe. Và, tiếng nói của dân tộc hàm chứa một khả năng diễn tả vô tận, nếu người ta biết tận dụng. Nếu hiểu tác phẩm nghệ thuật là những đóng góp để nâng cao cái đẹp của đời sống.

 Trịnh Công Sơn có thể tự hào về những ca khúc của mình. Tình dù có đau đớn, hóa thân thành nhạc, vẫn cứ là một niềm hạnh phúc. Trịnh Công Sơn đã chia sẻ hạnh phúc với những người yêu nhạc ông. Những người yêu nhau, còn được gần nhau hay đã phải chia xa, đều có thể hát nhạc Trịnh Công Sơn, để thấy rõ, tình mình đang được hưởng hay mất đi, quý giá thế nào. Từng ngón tay, một sợi tóc, mùi phấn hương, con đường đi qua, hẹn hò để lỡ, chỉ có thể nhìn thấy, nhận ra, bằng đôi mắt tình nhân. Mọi vật chỉ thực sự hiện hữu khi người ta sống trong tình. Từ khi trăng là nguyệt cho đến khi trăng thôi là nguyệt, chỉ mình anh hay mình em biết như thế. Về phương diện nghệ thuật, chắc không ai phủ nhận sự đóng góp to lớn của Trịnh Công Sơn đối với nền âm nhạc của đất nước. Nhưng đối với số phận của đất nước thì thái độ, cách thế sống của Trịnh Công Sơn, lại gây nhiều rắc rối. Những rắc rối người ta có thể thấy ngay trong những tin tức được loan đi về cái chết của ông.

Người ta nói ông mất ở thành phố Hồ Chí Minh. Người lại nói ông mất ở thành phố Sàigòn, chẳng hạn. Chuyện không liên can gì đến văn chương, nghệ thuật nữa. Và, chắc sẽ còn mất nhiều thì giờ cho những lời qua tiếng lại. Dẫu sao, xin cảm ơn Những Cánh Vạc Bay, Ru Ta Ngậm Ngùi, Tưởng Rằng Đã Quên, Nguyệt Ca, Tình Nhớ... Chiếc Lá Thu Phai Về đây đứng ngồi Đường xa quá ngại Để lòng theo chút nắng hiên ngoài Mùa xuân qua vội Mười năm tắm gội Giật mình ôi chiếc lá thu phai Người đâu mất người Đời tôi ngốc dại Tự làm khô héo tôi đây Chiều hôm thức dậy Ngồi ôm tóc dài Chập chờn lau trắng trong tay Về thu xếp lại Ngày trong nếp ngày Vội vàng thêm những lúc yêu người Cuồng phong cánh mỏi Cuồng phong cánh mỏi Về bên núi đợi Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay Nằm nghe giữa trời Giòn vang tiếng cười Điệu kèn ai buốt trong tôi Mùi hương phấn người Một đêm nhớ lại Hẹn ngày sau sẽ mua vui.

 

» Related Articles: