Tình Chơn Chất Sáng gánh trưa bưng buổi chợ chiều Đường làng ngỏ hẹp lũy tre xiêu Đùa vui bướm trắng giàn mướp ngọt Một mảnh trăng treo bám dây tiêu Chơn chất gái quê vất vả nhiều Quanh năm đồng ruộng gió vi veo Xong mùa gặt hái quăng gồng gánh Gió trăng kết bạn vui tình yêu Ta về sống cạnh con sông ấy Hiền hòa nước biếc cá tôm đầy Tắm mát dân quê cơn nắng hạ Lòng lâng lâng nhẹ nước non này Có những giấc mơ đẹp tuyệt vời Thuyền xuôi mặt nước ngắm sao trôi Vẳng vọng đêm thanh mái chèo nhịp Sóng vờn mặt nước rộn tiếng cười (Gió Núi - Thơ Mây Ngàn) Mấy Độ Hoa Vàng Chớm thu kết nụ hoa vàng Lối xưa cỏ lạ ngập tràn dấu chân Nghe chừng kỷ niệm về gần Bóng hình người ấy băm dần ruột gan Cơn mê tỉnh giấc bàng hoàng Một đàn cò trắng bay ngang cánh đồng Bao năm mộng đẹp bằng không Tỉnh ra mới biết men nồng mềm môi Nhớ thương, thương nhớ cũng rồi Hoa Đào trước ngỏ Em ngồi đợi ai Gió lùa khuấy rối tóc dài Lỡ thương gánh nặng vai gầy long đong Biết người còn nhớ hay không Để lòng buốt lạnh để hồn bâng khuâng (Gió Núi - Thơ Mây Ngàn)  
Tháng Tư tôi đến rừng chưa thức  Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya  Có môi chưa nói lời chia biệt  Và mắt chưa buồn như mộ bia  Tháng Tư nao nức chiều quên tắt  Chim bảo cây cành hãy lắng nghe  Bước chân ai dưới tàng phong ốm  Mà tiếng giày rơi như suối reo  Tháng Tư khao khát, đêm, vô tận  Tôi với người riêng một góc trời  Làm sao anh biết trăng không lạnh  Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi  Tháng Tư hư ảo người đâu biết  Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài  Với bao chiêng, trống, bao cờ xí  Tôi đón anh về tự biển khơi  Tháng Tư xe ngựa về ngang phố  Đôi mắt nào treo mỗi góc đường  Đêm ai tóc phủ mềm da lụa  Tôi với người chung một bến sông  Tháng Tư nắng ngọt hoa công chúa  Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi  Làm sao anh biết khi xa bạn  Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi  Tháng Tư chăn gối nồng son, phấn  Đêm với ngày trong một tấm gương  Thịt, xương đã trộn, như sông, núi  Tôi với người, ai mang vết thương ?  Tháng Tư rồi sẽ không ai nhớ  Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài  Mắt ai rồi sẽ như bia mộ  Ngựa có về qua cũng thiếu đôi  Tháng Tư người nhắc làm chi nữa  Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ  .
Mãi tiễn đưa Vẫn nhớ thương và mãi tiễn đưa Nơi đây còn đọng chút hương thừa Em mang xếp lại từng dư ảnh Và, trả anh về nếp sống xưa…   Ngày xưa, hai kẻ cùng cô độc Cùng gặp chung nhau một nẻo đời Rồi nụ hoa tình e ấp nở Lòng dâng xao xuyến đẹp bờ môi   Từ ấy anh quên kiếp độc hành Ân tình nở vạn cánh thư xanh Mắt em ôm trọn niềm nhung nhớ Đường trần vội xóa bước chân anh…   Rồi nay, cúi mặt anh từ giã Đòi trả về anh thuở độc hành Đôi bước chân vang lời phản bội Ý sầu dâng ngập nét môi trinh!   Đưa tay em hứng hoa tình rụng Mộng đã không thành biết nói sao Xin gửi về nhau từng kỷ niệm Mà nghe tan nát mộng ban đầu…!   Mê khúc Nhạc ửng, môi hồng đẹp áo xiêm Mơ Tiên lên núi đón hương nguyền Ngùi trông cánh Hạc bay bay mãi Gác Hạc nghìn năm giấc mộng chìm…!   Gió lạnh mơ hồ thoáng nhẹ bay Giấc hoa chưa đượm nét mi gầy Rưng rưng mắt lệ rơi về phiếm  Đàn cũ ai người chửa vuốt dây!   Ta muốn dâng em nửa nguyệt tình Nửa kia ta giữ nét nguyên trinh Nghìn sau cho đến nghìn sau nữa  Tìm vết thi nhân thất vọng tình!   Ta muốn dâng em suối lệ trần Cho đàn Nương Tử dạo thanh tân .
Hoa bướm ngày xưa Nghe gần xa tiếng ân tình vang vọng Trăng rừng khuya ngơ ngẩn giữa đồi cao Gió đã dẫn mây sầu vào cơn mộng Vòng tay mơ ôm trọn một trời sao … Cung đàn ấy nỉ non gieo song nhạc Tận đầu non góc biển cũng bâng khuâng Thương chưa trọn vấn vương tìm hơi thở Thu về đây sưởi ấm những mùa trăng TVH Sương khói ngày xưa Hồn thục nữ vướng đôi hài thần thoại Thân ngọc ngà hiển lộ nét kiêu xa  Mảnh băng trinh trôi dạt giữa Ngân Hà Tim chung thủy nương mình trong lòng đá   Nhẫn hôn phối mở trọn vòng xa lạ Lá thư tình mang khúc hát ái ân Nỗi bẽ bàng rưng rức châu thân  Giọt lệ đắng nở muôn hoa vĩnh biệt   Em đã chết bên suối tình thơ mộng Trăm nụ hôn gió chở về rừng Làn tóc thơm rối theo mây chiều mùa hạ Trăm nghìn chữ nhớ vào xây đáy mồ TVH  
               BUỒN AI Không dưng- giọt lệ vơi đầy Mưa sông gió núi-cỏ cây héo mòn Yêu người -yêu nửa d0oạn đường Tang thương đức gióng-lòng vương nặng sầu Buồn ai-Em bỏ đi đâu Dẫu sao cũng đã -chôn sâu khối tình Khi không -mình lại trách mình Lòng buồn đành chịu- chuyện tình thế thôi Khi đi-khi đứng lúc ngồi Nhớ Ai ta nhớ- nụ cười sao băng Nổi trôi duyên nợ-cầm bằng Tìm quên tuổi ngọc-bâng khuâng trăng  ngà Thôi thì- người đã xa ta Núi non mòn mõi- thông già gió reo Cheo leo-heo hút đĩnh đèo Tiễn nhau ngày ấy-mang theo nổi buồn Thời gian-sương gió bạc màu Thôi thì người đã - qua cầu-quên ta Nắng mai-nắng lại xế tà Buồn ai mây trắng- xa xa lững lờ Thương người-gửi mấy vần thơ Dẫu đời cách trở- đôi bờ đại dương Mấy ai-bước trọn tình trường Hoa đào chớm nụ-lòng vương nặng lòng Phương tây- buốt lạnh  vào đông Buồn ai ai mãi- chôn sâu nổi buồn. Mây Ngàn    
Mộ chiều xuân Mình đi để lại ưu phiền Mùa xuân rỏ lệ bên triền phố xưa   Mình đi, tôi hết đợi chờ Vòng tay ân ái cũng hờ hững buông!   Xa rồi những cánh môi hôn Mắt xanh khép kín, chuyện buồn lên ngôi!   Hương hoa ngày ấy xa rồi Tôi còn đây với khung trời đau thương!   Mình nằm trong mộ chiều xuân Có nghe chăng tiếng tủi hờn đang dâng!   Tôi cô đơn giữa đường trần Mình đơn côi dưới mộ phần thiên thu! Một phương trời nhớ Ta đứng bên này Thái Bình Dương  Trông về chốn cũ mờ hơi sương  Sóng xô ghềnh đá, bờ xa hút  Viễn khách ngậm ngùi nhớ cố hương!  Quê cũ em thành thân góa bụa  Tảo tần nuôi dưỡng đàn con thương  Em ơi! Cuộc chiến gây nên nỗi  Người một phương trời, nhớ một phương!  Thôi có mong chi ngày trở lại  Đường đời hai ngã sầu vương vương  Người đi, mắt lệ mờ quan tái  Kẻ ở, sầu dâng mấy đoạn trường!  Hải đảo ta ôm hờn vong quốc  Nhìn về cố quận mờ hơi sương  Sóng xô ghềnh đá, bờ xa hút  Viễn khách ngậm ngùi nhớ cố hương!  
Mơ về đất mẹ Phi lau cuối trời rít mãi Nhạc vàng trỗi giữa cô liêu Anh nghe lòng anh tê tái Quê hương thương nhớ thật nhiều!   Nhớ con đê dài qua xóm Nhớ hàng dừa thắm sắc xanh Nhớ hương lúa mùa gặt mới Người dân vui sống an lành   Nhớ Mẹ tóc pha màu trắng Lưng còm, má hóp, răng long Da đen dầm sương, dãi nắng Tháng ngày tần tảo nuôi con   Nhớ em tóc thề buông rũ Trên bờ vai nhỏ thon thon Nụ cười vẫn vô tư lự Đời tươi như một vết son   Thân anh vướng đời lữ thứ Giang hồ giạt gót muôn nơi Đời anh rày đây, mai đó Tình quê anh chẳng phai phôi   Nghe tiếng chim chiều cô lẻ Lạc đàn mỏi cánh chim bay Vẫn mơ ngày về quê Mẹ Dù đang chịu kiếp lưu đày! Một thoáng ngậm ngùi Xưa ta mộng mơ Em vòi sữa mẹ Xưa ta làm thơ Em tôi còn bé   Hai mươi năm sau Tóc màu đã bạc Tình cờ gặp nhau  Trên đường lưu lạc   Chừ em làm thơ Mơ vào cõi lạ Ta chừ làm thơ Xót đời nghiệt ngã!   Em chừ ngậm ngùi Thương người ở lại Ta mắt lệ rơi Tin nhà đợi mãi!   Đêm Houston buồn Nhìn nhau cay đắng Thương về Sàigòn Chừ xa vạn dặm   Bóng nhỏ chung đôi Đầu xanh, đầu bạc Một thoáng ngậm ngùi .
Mưa vẫn còn rơi Giọt mưa rớt nhanh  Từng cơn gió bay về nghe lành lạnh  Đường khuya vắng tanh  Người lữ khách vội vã đi vào hoang  Và, mưa vẫn rơi…  Trời mưa mãi bao giờ thôi  Từng chiếc lá tả tơi rụng  Màu hương phấn chừ phai nhạt  Theo nắng mưa đã dạn dày!  Dừng chân đêm nay  Mai sẽ lên đường, người hỡi!  Mưa đã rơi trong lòng tôi  Nói chi cũng muộn thôi  Bước giang hồ nổi trôi…  Một lần qua đây  Gợi nhớ nhung thuở đẹp ấy  Sương tuyết rơi lạnh bờ môi  Tiếng tiêu nghe đầy vơi  Khúc ca ôi, tuyệt vời!  Đèn khuya hắt hiu  Vàng con phố bên bờ sông tiêu điều  Kìa ai ngóng trông  Người ca kỹ vội vã đi về đêm  Và, mưa vẫn rơi…  Trời mưa mãi bao giờ thôi  Hàng cây đứng ngả nghiêng sầu  Người con gái lỡ duyên đầu  Trên chuyến xe qua nhịp cầu…! Mười năm chưa lần gặp Nhạc sầu giăng tiếp nối  Sương dâng mờ khung trời  Dòng thư ai nhắn gửi  Buồn len vào tim côi!  Trời Paris chớm lạnh  Anh đã tìm về đây  Mưa thu buồn hiu hắt  Vàng thu đầy mắt ai  Ngõ hồn sao trống vắng  Trên phố buồn hôm nay…  Mười năm chưa lần gặp  Sao ta vẫn đợi chờ  Phố người ta vẫn đợi  Người yêu đâu có ngờ  .
Dấu chân trên cát Bao năm lòng mãi  ôm một khối  sầu Biển Nha trang sóng tràn cơn thịnh nộ Em đi rồi hàng thông in dấu bước Con dã tràng níu kéo bể mênh mông Mỏi bước bụi thời gian chân phiêu bồng Nghe ai gọi tình đầy trong nỗi nhớ Đêm đêm tiếng gió vọng rít hờn vang Sóng xô bờ lấp dấu chân Em qua Ngồi lặng lẽ  dâng   sầu ôm bóng nguyệt Hàng thông rủ lặng mình phơi cát mịn Tiếng reo cười tiếng khóc sóng dập tan Còn  đâu nữa  vết hài ngày yêu  dấu Cuốn mất rồi mù mịt với không gian Hồn thẩn thờ sống  lại những ngày qua Về đâu  sóng nước   gió lùa   về  đâu Ngàn năm dâu bể  nặng thề nước non.
Hoa kết Tự ngày xưa có lần em đã bảo Bàn tay anh mang số kiếp long đong Anh ngạc nhiên, rồi mỉm cười chế nhạo Vì người xem tay vừa mười sáu xuân tròn   Mười sáu mùa xuân, mang nhiều vụng dại Mười sáu mùa xuân, ước vọng tràn trề Trót yêu anh, em sợ nhiều ngang trái Vẫn để đời say từng vũng đam mê…   Mười sáu tuổi, tuổi đang còn mơ mộng Tình cho anh có tính toán gì đâu Theo tháng ngày tình đơm bông, kết trái Mắt môi em chưa một thoáng u sầu   Anh du em vào đường hoa, lối mộng Dìu em đi trong tiếng nhạc ân tình Em đắm đuối trong vòng tay mở rộng Môi tìm môi nghe vũ trụ chuyển mình…   Và, ngày tháng ân tình sao ngắn ngủi Đường hoa yêu nay chỉ trải thương đau! Lời đoán ngày xưa giờ thành sự thật Tàu lại ra khơi bến nhỏ rưng sầu…!   Chuyện hôm qua, bây giờ thành xưa cũ Anh bây giờ em đành gọi cố nhân! Nhạc ân ái đã dây chùng, nhịp lỗi Nụ sầu này đã kết trái, đơm bông…! Hãy trả lại em Hãy trả lại em sân trường, sách vở  Hãy trả về em áo trắng học trò  Còn những nụ hôn em cho anh đó  Làm hành trang qua vạn nẻo sông hồ  Hãy về em chuyện tình ngày cũ  Hãy trả lại em giấc mộng mười lăm  .
Khúc từ ly Bên người yêu Anh nhẹ bước thênh thang Em ở đây Lòng cứ ngổn ngang Từng con sóng xô vào nơi biển vắng Nghe hồn thêm cay đắng Bước chừng như ngỡ ngàng!   Đi về đâu? Để nhẹ bớt cơn đau Đi về đâu? Tình vẫn chìm sâu Đời chưa vui sao vội quay lưng đi Ai đàn lên ca khúc từ ly?!   Lệ ứa từ nơi trái tim Khóc cho cuộc tình mặn nồng Thành phố từng cơn bão giông, mưa lũ Thuở ấy Mùa thu mới sang Đôi ta hẹn hò Bây chừ Thu đã đến Trong nỗi buồn xót xa!   Nơi trùng khơi Từ chốn xa xôi Ta thương đời em Dệt những bài ca Để em hát vơi dần đi nỗi nhớ Dâng ngập lên tận chín tầng cao… Khúc đàn từ ly Đêm khuya say bóng trăng ngần  Giọt sương như động thơ thần ngày xưa  Ngập ngừng khóm trúc tiêu sơ  Liễu xanh như khóc giấc mơ năm nào…  Buồn dâng ngập chín tầng cao  Trăng nghiêng quyến giọt lệ vào trong tim  Cửa hồn ai đóng sao im  Tâm tư hoang lạnh, giấc quyên bẽ bàng!  Chiêm bao ngày ấy chưa sang  Bỗng dưng ai trỗi khúc đàn từ ly  Tạ từ lá úa vành mi  Tường Đông sao vội, tà huy nhạt màu  Chao ơi! Ngày ấy là đâu?  Có chăng ngày ấy trăng sầu là đây  Hồn tan tựa gió vào mây  .
Mời Em Ly Rượu Nồng Say Tình mùa Đông bập bùng cao ngọn lửa  Vành môi em ấm ngọt giữa cơn say Gió bấc lạnh, rượu nồng đầy vơi mãi Tuyết đang rơi, ngây ngất những đêm dài Say niềm yêu đừng bao giờ tỉnh lại Thả tình bay vào tận cõi đam mê Cho ân ái gọi mời hồn tê dại Ta quên ta, chỉ nhớ có mình em TVH Yêu Em Yêu quá là yêu...một bóng hình Mắt đen, môi thắm, nụ cười xinh Bên nhau nhè nhẹ...nụ hôn ấy Ánh mắt đắm say, âu yếm nhìn Khẽ gọi "cưng ơi" trong sáng nay Dỗi hờn, năn nỉ, dỗ dành yêu Ngất ngây mật ngọt, đôi môi mộng Thương quá là thương...nên rất liều Thương nhớ nồng say...nên đợi chờ Từ ngày mình đến với tình thơ Từng ngày nghe được từng nhịp thở  Nhớ để rồi yêu... mãi một người TVH  
Men Say Ngọt Nồng Trong trời đất chỉ mình em thôi hỉ  Ngự nơi tim, tri kỷ với thơ tình  Giăng tơ sầu, ôm trọn mối trung trinh  Ngọt môi đắm, chìm trong vùng mê dại    Ừ ta uống, cho say không tỉnh lại Cho tình Đông vùi lấp gió thu sầu  Cho môi mềm không còn những cơn đau Rồi khẽ gọi ái ân về hâm nóng DHH Ghét Ai Ghét tánh yêu em rất nhiệt tình  Ghét lời ong bướm vờn hoa xinh  Ghét xin một tí, nụ hôn ấy  Ghét ánh mắt nhìn, ghét nín thinh   Ghét gọi " cưng ơi " trong sáng này Ghét lời năn nỉ, dỗ dành yêu Ghét đổ mật ong lên môi mộng  Ghét quá đi thôi ...ghét tánh liều    Ghét những nồng say, ghét đợi chờ  Ghét ngày anh đến với tình thơ  Ghét yêu thương bọc trong chiều nhớ  Ghét để rồi yêu ....ghét một người  DHH  
Lỡ xuân này, anh nguyện đợi xuân sau Từ xa cách anh đi vào ngút nhớ Quyện u sầu theo ngày tháng đong đưa Em, em hỡi!  Mùa xuân về rồi đó Có bao giờ em nhớ lại xuân xưa?   Từ xa em, anh vẫn hoài ngóng đợi "- Lỡ xuân này, anh nguyện đợi xuân sau" Anh không muốn trở thành người vong phụ Để tiếng đời mai mỉa đến muôn sau!   Từ xa em, anh một mình vò võ Anh độc hành trở lại lối ngày xưa Em, em hỡi!  Ngoài chân mây đầu gió Có chạnh lòng nhớ lại thuở trời mơ?   Con đường cũ hai hàng me đứng lặng Gục đầu trong mưa bụi nhớ người đi Ngàn xa ấy em có hoài tiếc nhớ Chuyện ân tình đường mộng Mạc Đĩnh Chi!   Thuở vàng son tô trên môi tình ái Nụ gai mòn chợt buốt giá tim côi Anh phương này, em ngút ngoài quan ải Bao xuân rồi vẫn chia cách đôi nơi!   Từng xuân sang, anh lòng buồn tiếc nuối Từng xuân đi, anh trở giấc bồi hồi Nghe cay đắng qua buồng tim, thớ phổi Chuyện ân tình, ngày tháng cũ buông trôi…! Lệ đẫm xuân thì Gió thu lạnh đầy  Đường khuya sương xuống bờ vai gầy  Ngồi đây thiếu một vòng tay  Đầy vơi mắt cay  Thế nhân đắm chìm  Ngõ xưa im lìm  Tìm đâu phút êm đềm  Ta uống say cho môi mềm…  .
Nhiều đêm thiếu anh  Căn phòng hoang vắng lạnh  Chờ anh,  Mới hiểu được lòng em còn yêu anh  Người bỏ ta đi xa thật rồi!  Người có hay nơi phương trời này  Một trái tim đã vỡ tan từng mảnh côi!  Thời gian với nhau chia ngọt, xẻ bùi  Nào ai có hay một ngày nao tình vụt bay  Vì cớ sao anh ra đi không lời  Vì cớ sao em không ngăn được  Vì cớ sao để đoạn tình?!  Ngày yêu mình đã nói những lời thiết tha  Thề muôn kiếp không hề cách xa  Luôn luôn yêu thương đậm đà  Giờ đây lời theo gió cuốn vào cõi buồn  Dòng lệ ứa ướt bờ vai gầy  Còn lại đây nỗi nhớ không khuây…  Người ơi!  Nếu yêu xin đừng nên dối lòng  Đừng gây khổ đau để về sau hận càng sâu  Từng tiếng ca ru anh đêm dài  Từng chiếc hôn trao nhau ban đầu  Vực thẳm sâu  Cuộc tình sầu! 
   Hoài mộng Bóng Nguyệt ban khai chửa mở mùa Thu về khơi lại chuyện ngàn xưa Mà năm tháng chảy vào xa lắc Để cảnh Trang Đài nhạt ý thơ   Mây tím giăng giăng khắp Ải thành Nhìn theo non nước một màu xanh Dừng đây lật dấu trang tình sử Tìm vết giai nhân thất vọng tình!   Hạc trắng bay cao hút nẻo trời  Lá vàng vương hận thở than rơi Tiêu sầu trỗi mãi trong cô tịch Ai khóc trong tim lệ ướt rồi!   Một mối tình hoài lạc phấn Tiên Trinh hương tóc rối dở dang nguyền Lối trăng ai bước mà xao xuyến Để ánh sao buồn giữa bóng đêm…!
   Gọi tên người yêu dấu Ta vẫn đứng trên triền cao đơn độc Hồn cheo leo bên tháp nhớ muộn phiền Từng đêm trắng, từng đêm sầu xõa tóc Gậm nhấm nỗi buồn có tuổi, có tên…   Từng đêm mộng, mộng từng đêm đến muộn Từng u hoài vây kín tuổi thanh xuân Người qua đó rồi thiên thu cúi mặt Ta hận hờn mê loạn khắp châu thân!   Ta gọi tên người từng đêm tóc rối Ta tìm người đã mòn mỏi, tàn hơi Người ở đâu sao lặng thinh không nói Xin trả lời một lần cuối, rồi thôi…   Ta đứng yên trên lưng chừng nỗi nhớ Đếm u sầu theo ngày tháng qua mau Ru khắc khoải từng đêm hồn bỏ ngỏ Ta lạc loài trong biển nhớ xưa sau   Ta vẫn lang thang qua ngàn bến lạ Hồn gieo neo từng bến nhớ muộn phiền Đêm từng đêm gọi tên người yêu dấu Ta ngậm ngùi đi vào giấc cô miên….
Đời bỗng nhạt phai Nắng đã lên cao Gió đã xôn xao Nhưng nắng chẳng còn hồng Môi chẳng còn nồng Tóc rối bềnh bồng Và, mưa đã đong đầy trong mắt trong   Mắt biếc năm xưa Đã phai nhạt màu Tím ngắt cả bầu trời Dâu bể cuộc đời Bước nhỏ lạc loài Về đâu?   Đi về đâu hết kiếp người?!   Hồn đã từ lâu quên niềm đau Tóc đã từ lâu bạc mái đầu Và, con tim từ lâu thôi miệt mài Đời bỗng nhạt phai!   Tháng năm đi qua Mỏi gót phong ba Đôi cánh tay đã già Cơn lốc nghiệt ngã Trăm hướng cuộc đời Giạt về muôn ngàn lối Ôi! Kiếp người!
Tôi không khóc những đêm dài da diết  Mà hồn còn lạnh đến ánh Sao Khuê  Cung cầm ca phách lạc lỗi dây thề  Vì tôi tưởng đời tôi tan nát cả!  Tim không đau vì trăng mòn hoang dã  Mục tơ vàng phiếm rụng chắp Đài Sương  Quỳ mòn hơi cầu nguyện giữa đêm trường  Cho hồn ấm và lòng thôi rung động  Nhưng không được, vì tình tôi vẫn sống  Trong vu vơ, trong cả kiếp phũ phàng  Đan lên mây cả tiếng nói bẽ bàng  Của mái tóc vui đau niềm oán hận  Biết bao chiều tay tôi ôm thờ thẫn  Tơ nắng gầy thoi thóp thở trên hoa  Tìm hương xưa trong giấc ngủ hoang tà  Bờ môi mọng vẫn dập dờn trong cõi mộng…  
Trăng đêm hoa đã thay màu  Ngập sương tang lạnh mái lầu cô liêu  Hồn tan trong ánh Nguyệt Kiều  Sao run rẫy lụy, thơ chiều tang thương  Giọt mây lấp bóng thiên đường  Thiết tha như gọi phiếm vương trở về  Ngập chìm lên tới Sao Khuê  Sông Ngân vang ảnh, hờn chia gió ngàn  Đời sầu mấy chuyến đò ngang  Muà sang mấy thuở, lá vàng về đâu?  Muôn xưa tay trắng in màu  Run buông tơ lạnh, cắn câu sông hồ  Ai đem trăng sáng vào mơ  Và, ai chở cả thuyền thơ đăng trình  Cho ta cạn chén Ly Đình  Để ta vui với chút tình cùng trăng…
Ai giấu giùm tôi những ánh trăng  Để tôi khóc nốt chút duyên thầm  Khóc cho nước mắt tan thành máu  Thành cả thơ sầu lút dưới chân  Tôi sợ mây kia liếc bẽ bàng  Của lòng đau xót chút hương tan  Và hồn tôi lạnh màu tang chế  Một tiếng heo may cũng ngỡ ngàng!  Ai giết giùm tôi mộng đêm nay  Để tôi đón lấy lệ ngang mày  Đem phơi lên gió không rên siết  Dù một lời đi, ý có hay?  Người đã đi và đã xa rồi  Làm sao níu lại phút chia phôi  Tôi về viết vội vần thơ chết  Gục giữa luồng trăng gửi tới trời  Yêu thương như thế nghĩa gì không?  Hò hẹn trăm năm nối chỉ hồng  Đành thế là thôi là tất cả  Thề nguyền đem gửi giữa dòng sông…! 
Em đã đến như bình minh buổi sáng  Tóc buông dài, đôi má đỏ thơ ngây Mắt long lanh, dáng lộng lẫy kiêu kỳ  Môi ngơ ngác, như nụ hồng chớm nở  Em đã đến với tâm hồn rộng mở Trao cho tôi trọn vẹn cả ân tình  Nhưng còn tôi, tôi chưa hiểu dược mình Nên không dám trao em lời ước hẹn Em ngây thơ cho tôi tình nguyên vẹn  Tôi hững hờ đón nhận kiểu đùa vui Có nhiều khi em mắt lệ ngậm ngùi Tôi đâu biết làm sao em nức nở Vì hồn tôi như vườn hoang cửa mở Dẫn em vào rồi lạc lối có hay Tôi tỉnh dần, vừa qua giấc ngủ say Em đi mất để mình tôi ngơ ngác. Tôi đã mất em, vì tôi nào biết Viên ngọc hồng, sao không giữ trong tay Tôi tìm đâu với những tháng năm này  Bao tiếc nuối đã xa tầm tay với Nếu em biết được vì lòng tôi bối rối Vì tôi ngu ngơ nên đã để mất em Nếu như mình vẫn còn có nợ duyên Tôi xin đổi nửa đời tôi còn lại Để được có em bên tôi mãi mãi Được nâng niu, chìu chuộng dấu yêu em Trao cho em những ngày tháng êm đềm Cho em hết cả những gì tôi có Em ở đâu? hỡi người yêu bé nhỏ Có biết chăng tôi thao thức vì em Mỗi đêm về với nỗi nhớ triền miên Mơ em đến cầm tay tôi chung bước
Từ vắng em rồi tôi nhớ thương Lần theo từng kỷ niệm yêu đương Chao ơi! Thu đã qua rồi đó Thu đến rồi, em có vấn vương?   Lần tiễn đưa nào không xót xa Tôi về phố cũ nhìn mưa sa Mùa đông sắp gội qua thành phố Lần đốt tay chờ năm tháng qua   Vùng tóc em thơm mùi đại dương Vòng tay dìu dịu, mắt em buồn Bờ môi nũng nịu nhiều thương mến Tôi đắm say qua từng nụ hôn   Từng nụ hôn dài không muốn dứt Từng vòng tay siết chặt bờ vai Yêu thương đó tháng ngày lây lất Tôi vẫn mơ và vẫn đắm say…   Cho đến bây giờ tôi chợt hiểu Chuyện tình xưa đã khép ô vuông Từng đêm mặc niệm vào thương nhớ Kỷ niệm buồn xưa thắm thía buồn…!
Cho một thành phố mất tên Hoàng Ngọc Ẩn Em Sài gòn đẹp nhất về đêm Tiếng hoa rơi, nhạc lắng, mây chìm Nét môi duyên nụ cười huyền hoặc Phút chốc trần gian vội lãng quên!   Ta thương em tàn hơi thở cuối Ta nhớ em trọn kiếp lưu đày Ngày xa thành phố xanh xao nhớ Ta giã từ nhau tựa bóng mây   Những con đường cũ còn im bóng Tà áo ai còn theo gió bay Tiếng guốc gõ đều trên phố vắng Hay tàn trong ngõ hẹp chiều nay?!   Ta nhớ từng cơn mưa bụi nhỏ Ta chờ nhau cuối phố mưa sa Từng cơn gió lạnh giao mùa đến Một sớm thu về em xót xa!   Đời đã vô tình không vấn vương Ngõ xưa đã hút lối thiên đường Còn đây hơi thở xanh xao mộng Em mất tên rồi, ta tiếc thương!
Chỉ có em thôi! Thơ:  Thái Thị Hồng Chi Mượn ý của bài nhạc "Only Love" Hai giờ sáng…ngoài trời đang mưa… Một lần nữa chúng ta lại trăn trở giữa ngả tư đường… Em nói với tôi…em đang bối rối… Em không thể quyết định !   Phải chăng em muốn hỏi tôi ? Nhưng hãy để tình yêu lên tiếng… Muốn thử một lần không em? Hay muốn hai ta mỗi người một ngã…. Tôi tin rồi có một ngày… Tia nắng mặt trời sẽ soi sáng cho em…rọi sáng tim tôi  Cho em nhìn thấu…để em quay lại… Và tôi tin rằng…tình yêu tôi sẽ lôi kéo được em về… Tôi đặt vào em…niềm đam mê và hy vọng, Dù hai ta có xa xôi ngàn dặm… Dù trong tay em niềm tin tôi có như những tia sáng đầu ngày đang vỡ vụn… Tôi sẽ đợi chờ… Sẽ vẫn yêu em .. duy nhất ! Tôi tin đàng sau nổi đau là một khởi đầu hạnh phúc Tôi muốn đi vào nổi sâu thẩm nhất trong em Xin hãy cho giấc mơ của tôi…của chúng ta…thêm một lần chấp cánh Đừng nói giã từ… Bởi vì … Tình yêu của tôi sẽ không có điểm cuối cùng… Sẽ sống hoài … bất tận!       Thái Chi     Viết ngày 4 tháng 11 năm 2005
    Ân tình  Thơ - Hoàn Thái Tử Em vẫn thế, lo chìu anh nhiều quá  Dù yêu nhau nhưng anh vẫn ngại ngùng Làm thân trai phải như bách, như tùng Để liễu yếu vai kề má tựa ! Nằm nhìn em lòng như nung lửa Muốn hôn em không biết làm sao? Giai nhân mắt phương má đào Rượu tình chưa kịp uống vào đã say! Đêm về mong đến ngày mai, Ngày mai xin hãy kéo dài thật lâu! Nhìn em e thẹn cuối đầu Dù lời không nói, mắt trao đủ nhiều. Đã thương nhan sắc mỹ miều  Càng thương cái nết nuông chiều của em!
Nhỏ khờ Thơ - NhocMuaThu Như thể vô tình anh chẳng biết Chiều chiều bên lối nhỏ anh về Có 1 nhỏ khờ ngồi mơ mộng, Đã tự bao giờ hoá cây si...   Lối ấy có nhiều người qua lại Chim thường ríu rít kết từng đôi, Bướm hay vấn vít vờn trong nắng Sao nhỏ 1 mình với nhỏ thôi !!?   Như thể vô tình anh chẳng biết Chiều nao bên lối nhỏ anh về, Có người sóng đôi anh từng bước Tội nghiệp nhỏ khờ đứng tái tê...   Nhỏ ngồi mọc rễ bên cửa sổ Người thương bỗng chốc hoá xa vời, Ngẩn ngơ nhỏ tiếc ngày xưa đó Phải chi nhỏ ngỏ lấy 1 lời...
Bên đời hiu quạnh  Thơ - Hoàng Ngọc Ẩn Tặng Nhạc sĩ Huỳnh Anh Tiếng hát khơi dòng thương nhớ xưa Mênh mang trời đất mới giao mùa Ở đây ta vẫn sầu cô quạnh Vẫn nhớ thương về năm tháng xưa…   Vẫn xót xa đau ngày hạ cũ Lỡ làng cho một kiếp phù sinh Người đi từ thuở vô tình ấy Để lại lòng ta xót một mình!   Nếu đã xem nhau là quán trọ Vị đời hãy cạn những chiều say Gió mưa trả lại đời mưa gió Một thoáng dâng sầu trong mắt ai?   Men chẳng ấm lòng khi cách biệt Giang hồ rượu uống mãi khôn say Môi vẫn tìm môi chừng đã nhạt Hương thừa nghe một thoáng men cay!   Thôi giã từ nhau như bóng mây  Và, trôi theo ngày tháng lưu đày Đất khách mấy mùa trăng ngóng đợi Quê nhà từng cánh nhạn tung bay…   Rừng khuya khắc khoải từng cơn gió Phố cũ mong chờ cuộc đổi thay Chim Hồng vút cánh trời thăm thẳm Gió vẫn vô tình, mây vẫn bay…   Người đi từ thuở vô tình ấy Để lại lòng ta xót một mình Để lại lòng ta buồn biết mấy Lỡ làng cho một kiếp phù sinh!   Tiếng hát khơi nồng chăn gối xưa Mênh mang trời đất mới giao mùa Cố nhân có xót niềm cô quạnh Có nhớ thương về năm tháng xưa?!
Lời sông núi Thơ: Minh Đạo Ta vẫn muốn mài gươm chiến đấu Gươm trong tay, chẳng thấy đá mài đâu! Ta lên đồi, xuống suối, đến rừng sâu Thất vọng quá, chỉ những loài đá nhẵn! Gươm không bén thì làm sao thấm mặn Máu lũ vượn người, máu lũ dã nhân? Nhìn gươm thiêng, chính khí vốn trong ngần Ta chợt thấy đã thay màu bạc trắng! Trời vẫn mưa và trời vẫn nắng, Máu trong ta vẫn nóng quá trung bình, Sóng lòng ta chưa hề muốn lặng thinh,  Sao chính khí như chừng cô đọng lại? Nhớ khi xưa… từ vùng Quan-ải  Qua núi rừng, tới thẳng những Bình-nguyên Lưỡi gươm ta vùng vẫy tựa rồng thiêng Nhắm thẳng cộng thù, đầu rơi như vãi…! Giờ mang gươm ra miền hãi ngoại -Ta phải đi để bảo vệ gươm thần! Đại Nghĩa chói ngời cùng với Trí, Nhân Nuôi chí phục thù, diệt quân hung bạo! Hởi bạn đường đang cùng ta chiến đấu: - Lưỡi gươm thiêng cần những hạt đá mài  Kết từ tim ,từ ý chí sáng ngời Để gươm nhụt phải trở thành sắc bén! Cả mùa xuân đâu chỉ nhờ một én, Cả giang sơn nào chỉ đợi mình ta?! Nạn - thù nầy, chung của một quốc-gia Lữa chính khí cháy từ tim bạn đó! Một hạt cát, một mảnh tình bé nhỏ  Đại kết rồi, thành sa mạc mênh mông! Lấy lửa tim ta cùng góp sức nung Ta sẽ có đá mài Gươm Quang Phục!
Ta tự ru ta  Thơ - Ngô Thị Mỹ Trang Ta tự giết ta bằng thương nhớ Nhớ thương người chẳng biết có thương ta? Ta tự cười ta khờ khạo quá Níu lại gần một cuộc tình xa Ta tự ru ta bằng kỷ niệm Đong đưa lời ong bướm phù du Ta tự làm ta thành khổ lụy Suốt một đời khổ hạnh chân tu Ta tự mời ta ly rượu đắng Chút ấm lòng cho lúc giá băng Ta tự thương ta tình đã nhạt Mà sao giả bộ rất ân cần Ta tự lừa ta cười vô tận Khi buồn muốn khóc dưới mưa trăng
 Trời đã vào Thu, lá rụng vàngTình ai theo gió cũng sang ngang Ta ngắm cây trơ cành trụi láNgẩn ngơ tay bấm mấy cung đàn…Tiếng tơ u uất hoà theo gióDung ruổi tay đàn bài …Cô ĐơnÂm sầu gặm nhấm thân trơ trọiNhạc buồn ray rức hồn cô đơn !Rồi Thu cũng nhạt buổi chào Đông,Giá buốt xuyên da ,buốt cả lòngThân cây không lá càng thê thảmTê dại hồn hoang với Tỉnh Không !Bên tay vẳng tiếng cười hoan lạcCó kẻ đang vui với chợ đời,Buông thả chân son vào cát bụiSương mù càng thú bước rong chơi ! Nhớ những ngày hè hoa tắm nắngNhìn em nào khác đoá kỳ hoaTa sợ hoa tàn trong gió lạnhThường ước cho em một tháp ngà !Bây giờ mơ ước đã xa rồi,Hoa thích vui đùa gió lả lơi,Ong bướm tìm hoa hay mật ngọt ?Mật cạn đời hoa cũng tả tơi !Sao em chẳng phải là chim nhỏ Tìm một cành mơ để ngủ yên ?Cành mơ không chết mùa Đông giáMà sống âm thầm với nhựa nguyên.Bỗng dưng tiết chuyển lạnh ghê hồnTuyết phủ cây tàn giống mộ chôn.Mặc gió thét gào tai khép kín Tách rời muông thú với chim khôn !Nàng đã vui chân nên lỡ bước Bây giờ tuyết phủ ngập đường về,Cát bụi bây giờ thành gai góc Gót ngà đau nhói bước hôn mê !Tuyết đến tàn Dông đã lụn dần Để người đón nhận gió đầu Xuân.
           Mẹ  Thơ: Thái Thị Hồng Chi Riêng yêu kính tặng người mẹ vĩ đại và yêu quý của chị em tôi: bà Đinh Thị Hồng. Mẹ là ánh mặt trời chói lọi, Chiếu sáng con đi khắp nẻo đường đời Lòng của mẹ là biển sâu vời vợi Gian khổ nuôi con, không than thở một lời ! Mẹ là đuốc rạng ngời đêm tăm tối, Rực rỡ trong con chân lý tuyệt vời Là phép lạ cho lòng con mong mỏi, Là mái che con khi mưa gió tơi bời ! Mẹ là bãi cỏ mềm êm ả đợi, Bước rong chơi con mỏi mệt ghé nằm, Là nụ cười tươi, che lấp thăng trầm Giấu vất vả, cho lòng con thanh thản ! Mẹ là ánh trăng rằm toả sáng, Ấm thân con...bao nổi đoạn trường… Là mắt nhìn chan chứa yêu thương Ôi ! tim mẹ con dò mà thăm thẳm ! Mẹ là đoá hoa hồng đỏ thắm, Vươn dáng kiêu sa, thanh thoát vô ngần Trong lòng con, mẹ cao quý muôn phần Mẹ là mẹ suốt đời con yêu kính !
Nghe gần xa tiếng ân tình vang vọng Trăng rừng khuya ngơ ngẩn giữa đồi cao Gió đã dẫn mây sầu vào cơn mộng Vòng tay mơ ôm trọn một trời sao … Cung đàn ấy nỉ non gieo song nhạc Tận đầu non góc biển cũng bâng khuâng Thương chưa trọn vấn vương tìm hơi thở Thu về đây sưởi ấm những mùa trăng   TVH
Hồn thục nữ vướng đôi hài thần thoại Thân ngọc ngà hiển lộ nét kiêu xa Mảnh băng trinh trôi dạt giữa Ngân Hà Tim chung thủy nương mình trong lòng đá   Nhẫn hôn phối mở trọn vòng xa lạ Lá thư tình mang khúc hát ái ân Nỗi bẽ bàng rưng rức châu thân Giọt lệ đắng nở muôn hoa vĩnh biệt   Em đã chết bên suối tình thơ mộng Trăm nụ hôn gió chở về rừng Làn tóc thơm rối theo mây chiều mùa hạ Trăm nghìn chữ nhớ vào xây đáy mồ   TVH
Không dưng- giọt lệ vơi đầy Mưa sông gió núi-cỏ cây héo mòn Yêu người -yêu nửa d0oạn đường Tang thương đức gióng-lòng vương nặng sầu Buồn ai-Em bỏ đi đâu Dẫu sao cũng đã -chôn sâu khối tình Khi không -mình lại trách mình Lòng buồn đành chịu- chuyện tình thế thôi Khi đi-khi đứng lúc ngồi Nhớ Ai ta nhớ- nụ cười sao băng Nổi trôi duyên nợ-cầm bằng Tìm quên tuổi ngọc-bâng khuâng trăng  ngà Thôi thì- người đã xa ta Núi non mòn mõi- thông già gió reo Cheo leo-heo hút đĩnh đèo Tiễn nhau ngày ấy-mang theo nổi buồn Thời gian-sương gió bạc màu Thôi thì người đã - qua cầu-quên ta Nắng mai-nắng lại xế tà Buồn ai mây trắng- xa xa lững lờ Thương người-gửi mấy vần thơ Dẫu đời cách trở- đôi bờ đại dương Mấy ai-bước trọn tình trường Hoa đào chớm nụ-lòng vương nặng lòng Phương tây- buốt lạnh  vào đông Buồn ai ai mãi- chôn sâu nổi buồn.   Mây Ngàn
Ảo Ảnh Cuộc Tình Em ơi hứng lấy giọt sương Cho tình động lại tay thương tay chờ Em ơi nắm chặt niềm mơ Cho tình động lại vần thơ hẹn hò Mai kia bến vắng con đò Nhân tình ảo ảnh tỏ mờ trong đêm Hoa cau hoa bưởi đầy thềm Dư hương ngày củ nghe mềm con tim   TVH
                   TIẾC NUỐI Em đã đến như bình minh buổi sáng Tóc buông dài, đôi má đỏ thơ ngây Mắt long lanh, dáng lộng lẫy kiêu kỳ Môi ngơ ngác, như nụ hồng chớm nở Em đã đến với tâm hồn rộng mở Trao cho tôi trọn vẹn cả ân tình Nhưng còn tôi, tôi chưa hiểu dược mình Nên không dám trao em lời ước hẹn Em ngây thơ cho tôi tình nguyên vẹn Tôi hững hờ đón nhận kiểu đùa vui Có nhiều khi em mắt lệ ngậm ngùi Tôi đâu biết làm sao em nức nở Vì hồn tôi như vườn hoang cửa mở Dẫn em vào rồi lạc lối có hay Tôi tỉnh dần, vừa qua giấc ngủ say Em đi mất để mình tôi ngơ ngác. Tôi đã mất em, vì tôi nào biết Viên ngọc hồng, sao không giữ trong tay Tôi tìm đâu với những tháng năm này Bao tiếc nuối đã xa tầm tay với Nếu em biết được vì lòng tôi bối rối Vì tôi ngu ngơ nên đã để mất em Nếu như mình vẫn còn có nợ duyên Tôi xin đổi nửa đời tôi còn lại Để được có em bên tôi mãi mãi Được nâng niu, chìu chuộng dấu yêu em Trao cho em những ngày tháng êm đềm Cho em hết cả những gì tôi có Em ở đâu? hỡi người yêu bé nhỏ Có biết chăng tôi thao thức vì em Mỗi đêm về với nỗi nhớ triền miên Mơ em đến cầm tay tôi chung bước T.T.N
   AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT             NGÓN TAY                                         NGUYỄN TẤT NHIÊN Tháng Tư tôi đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya Có môi chưa nói lời chia biệt Và mắt chưa buồn như mộ bia Tháng Tư nao nức chiều quên tắt Chim bảo cây cành hãy lắng nghe Bước chân ai dưới tàng phong ốm Mà tiếng giày rơi như suối reo Tháng Tư khao khát, đêm, vô tận Tôi với người riêng một góc trời Làm sao anh biết trăng không lạnh Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi Tháng Tư hư ảo người đâu biết Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài Với bao chiêng, trống, bao cờ xí Tôi đón anh về tự biển khơi Tháng Tư xe ngựa về ngang phố Đôi mắt nào treo mỗi góc đường Đêm ai tóc phủ mềm da lụa Tôi với người chung một bến sông   Tháng Tư nắng ngọt hoa công chúa Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi Làm sao anh biết khi xa bạn Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi Tháng Tư chăn gối nồng son, phấn Đêm với ngày trong một tấm gương Thịt, xương đã trộn, như sông, núi Tôi với người, ai mang vết thương ? Tháng Tư rồi sẽ không ai nhớ Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài Mắt ai rồi sẽ như bia mộ Ngựa có về qua cũng thiếu đôi .
       GIỌT NƯỚC MẮT CHÚ RỂ Đã từ lâu tôi vẫn thường nghe thấy Ngày Tân hôn trong xúc động khôn cùng Người con gái trước khi rời cha mẹ Về làm dâu nơi xứ lạ bên chồng Cô sẽ khóc thật nhiều đêm xuất giá Bởi từ nay cô từ giã thơ ngây Nhưng sáng hôm nay. Tôi được thấy những lệ lòng tuôn chảy Từ châu long, chú rể quí trong nhà Giọt nước mắt quí hơn bao vàng ngọc Và long lanh hơn bao hạt kim cương Nước mắt chảy từ lòng yêu quí mẹ Từ tình thương vô bờ bến của bà Từ vòng tay ấm áp của người cha Đã cho cháu những tháng ngày tuyệt diệu Cháu Long ơi! Đừng sợ bạn bè cười chê yếu đuối Đừng thẹn lòng sao để lệ tuôn rơi Cháu can đảm hơn bao người can đảm Cháu hiên ngang hơn bao kẻ anh hùng Hãy trân quí giọt lệ này, chú rể Chỉ hơn nhau những phút sống thực lòng        THƠ THÁI CHÍ TRUNG  
            MÃI TIỄN ĐƯA Vẫn nhớ thương và mãi tiễn đưa Nơi đây còn đọng chút hương thừa Em mang xếp lại từng dư ảnh Và, trả anh về nếp sống xưa… Ngày xưa, hai kẻ cùng cô độc Cùng gặp chung nhau một nẻo đời Rồi nụ hoa tình e ấp nở Lòng dâng xao xuyến đẹp bờ môi Từ ấy anh quên kiếp độc hành Ân tình nở vạn cánh thư xanh Mắt em ôm trọn niềm nhung nhớ Đường trần vội xóa bước chân anh… Rồi nay, cúi mặt anh từ giã Đòi trả về anh thuở độc hành Đôi bước chân vang lời phản bội Ý sầu dâng ngập nét môi trinh! Đưa tay em hứng hoa tình rụng Mộng đã không thành biết nói sao Xin gửi về nhau từng kỷ niệm Mà nghe tan nát mộng ban đầu…!                                      HOÀNG NGỌC ẨN
       MÊ KHÚC Nhạc ửng, môi hồng đẹp áo xiêm Mơ Tiên lên núi đón hương nguyền Ngùi trông cánh Hạc bay bay mãi Gác Hạc nghìn năm giấc mộng chìm…! Gió lạnh mơ hồ thoáng nhẹ bay Giấc hoa chưa đượm nét mi gầy Rưng rưng mắt lệ rơi về phiếm Đàn cũ ai người chửa vuốt dây! Ta muốn dâng em nửa nguyệt tình Nửa kia ta giữ nét nguyên trinh Nghìn sau cho đến nghìn sau nữa Tìm vết thi nhân thất vọng tình! Ta muốn dâng em suối lệ trần Cho đàn Nương Tử dạo thanh tân Ngai vàng, gót ngọc vào trang sử Muôn vạn y quan đẹp dáng Tần…                                     HOÀNG NGỌC ẨN
LỠ XUÂN NÀY ANH NGUYỆN ĐỢI XUÂN SAU Từ xa cách anh đi vào ngút nhớ Quyện u sầu theo ngày tháng đong đưa Em, em hỡi! Mùa xuân về rồi đó Có bao giờ em nhớ lại xuân xưa? Từ xa em, anh vẫn hoài ngóng đợi "- Lỡ xuân này, anh nguyện đợi xuân sau" Anh không muốn trở thành người vong phụ Để tiếng đời mai mỉa đến muôn sau! Từ xa em, anh một mình vò võ Anh độc hành trở lại lối ngày xưa Em, em hỡi! Ngoài chân mây đầu gió Có chạnh lòng nhớ lại thuở trời mơ? Con đường cũ hai hàng me đứng lặng Gục đầu trong mưa bụi nhớ người đi Ngàn xa ấy em có hoài tiếc nhớ Chuyện ân tình đường mộng Mạc Đĩnh Chi! Thuở vàng son tô trên môi tình ái Nụ gai mòn chợt buốt giá tim côi Anh phương này, em ngút ngoài quan ải Bao xuân rồi vẫn chia cách đôi nơi! Từng xuân sang, anh lòng buồn tiếc nuối Từng xuân đi, anh trở giấc bồi hồi Nghe cay đắng qua buồng tim, thớ phổi Chuyện ân tình, ngày tháng cũ buông trôi…!                                         HOÀNG NGỌC ẨN
HÃY TRẢ LẠI EM Hãy trả lại em sân trường, sách vở Hãy trả về em áo trắng học trò Còn những nụ hôn em cho anh đó Làm hành trang qua vạn nẻo sông hồ Hãy về em chuyện tình ngày cũ Hãy trả lại em giấc mộng mười lăm Cũng chỉ tại anh đời em đau khổ Từng đêm, từng đêm bưng mặt khóc thầm! Sao nỡ du em vào vòng tình ái Anh lại cho em nếm vị hôn đầu Rồi buông em ra giữa vòng khổ ải Chỉ một lần yêu - trọn kiếp u sầu! Muốn oán hờn anh nhưng em không nỡ Muộn trọn cuộc đời thù hận con trai Nhưng xa anh rồi em thương, em nhớ Ánh mắt, nụ hôn níu mộng u hoài… Em chẳng còn gì để cho anh nữa Chỉ một vần thơ tặng buổi sau cùng Hãy trả lại em những gì em nói Nhưng chẳng bao giờ đòi lại…chiếc hôn… Tác giả:HOÀNG NGỌC ẨN
  Hoa Kết Tự ngày xưa có lần em đã bảo Bàn tay anh mang số kiếp long đong Anh ngạc nhiên, rồi mỉm cười chế nhạo Vì người xem tay vừa mười sáu xuân tròn Mười sáu mùa xuân, mang nhiều vụng dại Mười sáu mùa xuân, ước vọng tràn trề Trót yêu anh, em sợ nhiều ngang trái Vẫn để đời say từng vũng đam mê… Mười sáu tuổi, tuổi đang còn mơ mộng Tình cho anh có tính toán gì đâu Theo tháng ngày tình đơm bông, kết trái Mắt môi em chưa một thoáng u sầu Anh du em vào đường hoa, lối mộng Dìu em đi trong tiếng nhạc ân tình Em đắm đuối trong vòng tay mở rộng Môi tìm môi nghe vũ trụ chuyển mình… Và, ngày tháng ân tình sao ngắn ngủi Đường hoa yêu nay chỉ trải thương đau! Lời đoán ngày xưa giờ thành sự thật Tàu lại ra khơi bến nhỏ rưng sầu…! Chuyện hôm qua, bây giờ thành xưa cũ Anh bây giờ em đành gọi cố nhân! Nhạc ân ái đã dây chùng, nhịp lỗi Nụ sầu này đã kết trái, đơm bông…! Hoàng Ngọc Ẩn