MÙA XUÂN CHO NGƯỜI TRỞ LẠI Posts by : STEVE THAI

 

Trời đã vào Thu, lá rụng vàng
Tình ai theo gió cũng sang ngang 
Ta ngắm cây trơ cành trụi lá
Ngẩn ngơ tay bấm mấy cung đàn…

Tiếng tơ u uất hoà theo gió
Dung ruổi tay đàn bài …Cô Đơn
Âm sầu gặm nhấm thân trơ trọi
Nhạc buồn ray rức hồn cô đơn !

Rồi Thu cũng nhạt buổi chào Đông,
Giá buốt xuyên da ,buốt cả lòng
Thân cây không lá càng thê thảm
Tê dại hồn hoang với Tỉnh Không !

Bên tay vẳng tiếng cười hoan lạc
Có kẻ đang vui với chợ đời,
Buông thả chân son vào cát bụi
Sương mù càng thú bước rong chơi !
 
Nhớ những ngày hè hoa tắm nắng
Nhìn em nào khác đoá kỳ hoa
Ta sợ hoa tàn trong gió lạnh
Thường ước cho em một tháp ngà !

Bây giờ mơ ước đã xa rồi,
Hoa thích vui đùa gió lả lơi,
Ong bướm tìm hoa hay mật ngọt ?
Mật cạn đời hoa cũng tả tơi !

Sao em chẳng phải là chim nhỏ 
Tìm một cành mơ để ngủ yên ?
Cành mơ không chết mùa Đông giá
Mà sống âm thầm với nhựa nguyên.

Bỗng dưng tiết chuyển lạnh ghê hồn
Tuyết phủ cây tàn giống mộ chôn.
Mặc gió thét gào tai khép kín 
Tách rời muông thú với chim khôn !

Nàng đã vui chân nên lỡ bước 
Bây giờ tuyết phủ ngập đường về,
Cát bụi bây giờ thành gai góc 
Gót ngà đau nhói bước hôn mê !

Tuyết đến tàn Dông đã lụn dần 
Để người đón nhận gió đầu Xuân.
Băng tan đá chảy cây thêm nước,
Cho lá đâm chồi ,cỏ phủ sân…

Nàng đã xoay chân tìm chốn cũ 
Giã biệt chợ đời với nắng mưa.
Cát bụi không còn vương gót nhỏ 
Tơ đồng lại trỗi khúc đàn mơ !

Ta ngắm cây tàn trơ nhánh cũ 
Mới hay chồi mới đã khơi mầm !
Nắng Xuân đầm ấm như hơi thở 
Sợi buồn theo gió cuốn xa xăm …

  Thái Minh Hoàn   

» Related Articles: