Ta tự ru ta
Thơ - Ngô Thị Mỹ Trang
Ta tự giết ta bằng thương nhớ
Nhớ thương người chẳng biết có thương ta?
Ta tự cười ta khờ khạo quá
Níu lại gần một cuộc tình xa
Ta tự ru ta bằng kỷ niệm
Đong đưa lời ong bướm phù du
Ta tự làm ta thành khổ lụy
Suốt một đời khổ hạnh chân tu
Ta tự mời ta ly rượu đắng
Chút ấm lòng cho lúc giá băng
Ta tự thương ta tình đã nhạt
Mà sao giả bộ rất ân cần
Ta tự lừa ta cười vô tận
Khi buồn muốn khóc dưới mưa trăng