Mộ chiều xuân
Mình đi để lại ưu phiền
Mùa xuân rỏ lệ bên triền phố xưa
Mình đi, tôi hết đợi chờ
Vòng tay ân ái cũng hờ hững buông!
Xa rồi những cánh môi hôn
Mắt xanh khép kín, chuyện buồn lên ngôi!
Hương hoa ngày ấy xa rồi
Tôi còn đây với khung trời đau thương!
Mình nằm trong mộ chiều xuân
Có nghe chăng tiếng tủi hờn đang dâng!
Tôi cô đơn giữa đường trần
Mình đơn côi dưới mộ phần thiên thu!
|
Một phương trời nhớ
Ta đứng bên này Thái Bình Dương
Trông về chốn cũ mờ hơi sương
Sóng xô ghềnh đá, bờ xa hút
Viễn khách ngậm ngùi nhớ cố hương!
Quê cũ em thành thân góa bụa
Tảo tần nuôi dưỡng đàn con thương
Em ơi! Cuộc chiến gây nên nỗi
Người một phương trời, nhớ một phương!
Thôi có mong chi ngày trở lại
Đường đời hai ngã sầu vương vương
Người đi, mắt lệ mờ quan tái
Kẻ ở, sầu dâng mấy đoạn trường!
Hải đảo ta ôm hờn vong quốc
Nhìn về cố quận mờ hơi sương
Sóng xô ghềnh đá, bờ xa hút
Viễn khách ngậm ngùi nhớ cố hương!
|