THƠ HOÀNG NGỌC ẨN Posts by : STEVE THAI

Hoa kết

Tự ngày xưa có lần em đã bảo
Bàn tay anh mang số kiếp long đong
Anh ngạc nhiên, rồi mỉm cười chế nhạo
Vì người xem tay vừa mười sáu xuân tròn
 
Mười sáu mùa xuân, mang nhiều vụng dại
Mười sáu mùa xuân, ước vọng tràn trề
Trót yêu anh, em sợ nhiều ngang trái
Vẫn để đời say từng vũng đam mê…
 
Mười sáu tuổi, tuổi đang còn mơ mộng
Tình cho anh có tính toán gì đâu
Theo tháng ngày tình đơm bông, kết trái
Mắt môi em chưa một thoáng u sầu
 
Anh du em vào đường hoa, lối mộng
Dìu em đi trong tiếng nhạc ân tình
Em đắm đuối trong vòng tay mở rộng
Môi tìm môi nghe vũ trụ chuyển mình…
 
Và, ngày tháng ân tình sao ngắn ngủi
Đường hoa yêu nay chỉ trải thương đau!
Lời đoán ngày xưa giờ thành sự thật
Tàu lại ra khơi bến nhỏ rưng sầu…!
 
Chuyện hôm qua, bây giờ thành xưa cũ
Anh bây giờ em đành gọi cố nhân!
Nhạc ân ái đã dây chùng, nhịp lỗi
Nụ sầu này đã kết trái, đơm bông…!

Hãy trả lại em

Hãy trả lại em sân trường, sách vở 
Hãy trả về em áo trắng học trò 
Còn những nụ hôn em cho anh đó 
Làm hành trang qua vạn nẻo sông hồ 

Hãy về em chuyện tình ngày cũ 
Hãy trả lại em giấc mộng mười lăm 
Cũng chỉ tại anh đời em đau khổ 
Từng đêm, từng đêm bưng mặt khóc thầm! 

Sao nỡ du em vào vòng tình ái 
Anh lại cho em nếm vị hôn đầu 
Rồi buông em ra giữa vòng khổ ải 
Chỉ một lần yêu - trọn kiếp u sầu! 

Muốn oán hờn anh nhưng em không nỡ 
Muộn trọn cuộc đời thù hận con trai 
Nhưng xa anh rồi em thương, em nhớ 
Ánh mắt, nụ hôn níu mộng u hoài… 

Em chẳng còn gì để cho anh nữa 
Chỉ một vần thơ tặng buổi sau cùng 
Hãy trả lại em những gì em nói 
Nhưng chẳng bao giờ đòi lại…chiếc hôn…

 

» Related Articles: