ĐỜI BỖNG NHẠT PHAI Posts by : STEVE THAI

Đời bỗng nhạt phai

Nắng đã lên cao
Gió đã xôn xao
Nhưng nắng chẳng còn hồng
Môi chẳng còn nồng
Tóc rối bềnh bồng
Và, mưa đã đong đầy trong mắt trong
 
Mắt biếc năm xưa
Đã phai nhạt màu
Tím ngắt cả bầu trời
Dâu bể cuộc đời
Bước nhỏ lạc loài
Về đâu?  
Đi về đâu hết kiếp người?!
 
Hồn đã từ lâu quên niềm đau
Tóc đã từ lâu bạc mái đầu
Và, con tim từ lâu thôi miệt mài
Đời bỗng nhạt phai!
 
Tháng năm đi qua
Mỏi gót phong ba
Đôi cánh tay đã già
Cơn lốc nghiệt ngã
Trăm hướng cuộc đời
Giạt về muôn ngàn lối
Ôi! Kiếp người!

» Related Articles: