TRUYỆN CƯỜI Posts by : STEVE THAI

Ai đã nói câu ấy?


Các lớp học lịch sử thường làm cho bọn trẻ buồn ngủ và do đó, cũng không mấy khó hiểu khi chúng tỏ ra vui mừng vì được biết hôm nay có thể về sớm. Bà giáo tuyên bố: “Bất cứ em nào trả lời được câu hỏi của tôi, có thể ra khỏi lớp trước khi chuông reo”.
Thật là tuyệt vời, Dick nghĩ như vậy vì nó biết rằng mình rất thông minh và có thể trả lời bà ấy vanh vách như một cuốn bách khoa toàn thư.
“Nào, bắt đầu. Ai đã nói: Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho tổ quốc?”.
“J.F. Kennedy thưa cô !” - một cô gái đầu bàn đã kịp giơ tay và dĩ nhiên cô nàng có thể ung dung ra về.
“Tốt lắm Allen, câu tiếp theo đây: Ai đã nói : “Tôi có một giấc mơ...?”
Ô, thêm một cô nàng khác đã cướp lời trước, "Martin Luther King"
Cáu lắm, Dick buột miệng “Khi nào thì cái lũ ấy mới câm cái mồm thối tha của chúng nhỉ?”.
Bà giáo sửng sốt và thét lớn “Ai đã nói câu ấy?”.
“Bill Clinton thưa cô” - Dick mừng rỡ - “Bây giờ em có thể về được rồi phải không ạ?”.

Mua thêm một ông bố


Trong một cửa hàng bách hóa lớn, người mẹ cùng năm đứa trẻ đi vào cầu thang máy và đề nghị người trực thang máy: - Xin cho đến quầy hàng đồ dùng trẻ em
Người trực thang máy chưa kịp bấm nút, một đứa trẻ kêu lên: - Mẹ, đừng mua thêm em bé. Chúng ta có đủ rồi. Tốt nhất là mua thêm một ông bố cho chúng con!".

Mua hoa hay không? 


“Mua một bó hoa về cho vợ đi ngài”, người bán hoa trên phố nài nỉ.
“Tôi không có vợ”, người đàn ông trẻ đáp.
“Vậy thì mua một bó về cho người yêu vậy”.
“Tôi cũng chẳng có người yêu nữa”.
“Vậy thì, hãy mua vài bó về để ăn mừng sự may mắn của ngài”.

Mua hoa hay không? 


Trong giờ kiểm tra Triết học, giảng viên đặt một cái bàn lên bục giảng và yêu cầu sinh viên chứng minh cái bàn đó không tồn tại. Tất cả sinh viên đều rất cố gắng dùng những kiến thức được học viết những trang giấy rất dài để chứng minh cái bàn không tồn tại. Cuối cùng, bài được điểm cao nhất chỉ có vỏn vẹn một dòng:
- Cái bàn nào?

» Related Articles: